Nguyễn Ngoạt

Dạ Quỳnh






Còn thương loài hoa nở về đêm
Em thầm lặng hương thơm trăng êm ái
Ta thi sĩ muôn đời còn vụng dại
Trong vòng tay tròn lại tuổi trăng rằm
Còn thương loài hoa nở về đêm
Trên đỉnh sầu chưa thêm lời tình tự
Thơ buông xuôi nơi cung buồn viễn xứ
Nỗi nhớ thương trong thi tứ yếu mềm
Còn thương loài hoa nở về đêm
Tóc thêm trắng nặng gánh đời suy tưởng
Muốn quên tất để không còn bận vướng
Người xưa về ru một khoảng trời êm
ngng

Được bạn: Ct.ly đưa lên
vào ngày: 27 tháng 8 năm 2020

Bình luận về Bài thơ "Dạ Quỳnh"